Trong khu vườn mộng tưởng, nơi mọi thanh âm đều lắng đọng bằng trái tim, có một sinh linh nhỏ mang theo hơi thở của đất trời và tâm hồn thuần khiết của loài hoa. Em là Lê Nguyễn Uyên Thư, cô bé 7 tuổi đến từ TP.HCM, hiện diện như một bản giao hưởng tinh khôi giữa thiên nhiên qua tạo hình “Tinh linh hoa” cô tiên nhỏ của sự sống và dịu dàng. Tựa như khúc hát mùa xuân cất lên từ khu vườn cổ tích, bộ ảnh là cách em thầm thì với thế giới về những điều em tin tưởng: yêu thương, lắng nghe và gìn giữ vẻ đẹp của Trái Đất bằng đôi mắt trong veo và trái tim bé bỏng.
Câu chuyện được kể bằng ánh mắt và niềm tin thơ bé
“Trên trời cao con rớt xuống đây, được làm em bé xíu của mẹ nè…” câu hát quen thuộc ấy đã từng in sâu vào ký ức của Uyên Thư. Với em, thiên thần không phải là hình ảnh xa vời với đôi cánh phát sáng hay những điều kỳ diệu khó nắm bắt. Thiên thần là cảm giác ấm áp khi được mẹ ôm vào lòng, là nụ cười trìu mến của ba mỗi sớm mai thức giấc.
Từ sự ngây thơ ấy, Uyên Thư bắt đầu đặt ra những câu hỏi: thiên thần là ai, làm điều gì, và sống giữa thế gian ra sao? Để rồi một ngày, em nhận ra rằng – thiên thần chính là những ai biết yêu thương cuộc sống, biết nâng niu từng cánh hoa, từng chiếc lá, và thầm cảm ơn vì được hiện diện trong thế giới nhiều sắc màu này.
Với Uyên Thư, được trở thành “Tinh linh hoa” là cách em kể lại hành trình ấy: một hành trình trong trẻo, giản dị mà đầy rung cảm.
Chiếc váy giấy và phép màu thầm lặng
Bộ váy tầng dáng dài được tạo nên từ chất liệu giấy nhún, phối cùng hàng loạt bông hoa đa sắc, như thể được thêu dệt từ giấc mơ của mùa xuân. Những gam màu như cam, hồng, tím, xanh lá… không chỉ gợi nhắc đến cánh đồng hoa rực rỡ mà còn là cảm xúc mà Uyên Thư gửi gắm: sự rạng rỡ, hy vọng và lòng biết ơn.
Em ôm đàn vĩ cầm vào ngực, khẽ nghiêng người như đang lắng nghe tiếng thì thầm từ cây lá. Không cần một điệu múa cầu kỳ hay biểu cảm kiểu cách, em chỉ lặng lẽ sống trong thế giới ấy bằng ánh mắt dịu dàng và cử chỉ tinh tế.
Đôi cánh lớn phía sau lưng chẳng phải để bay cao mà là để cảm nhận được luồng gió mát từ thiên nhiên, để nâng đỡ những suy tư non trẻ và làm rực sáng thế giới quanh em bằng chính nội tâm thơ ngây.
Không gian cổ tích và nhịp thở của thiên nhiên
Cả khu vườn hiện lên trong ảnh như một vũ trụ hoa mộng: cây cối phủ rêu, dây leo thả nhẹ xuống nền, hoa nở rộ khắp mọi tầng lớp. Những cánh bướm khổng lồ uốn lượn giữa nền sáng dịu, mang đến cảm giác như lạc vào xứ sở nơi mọi điều tốt đẹp đều có thể bắt đầu từ một cô bé nhỏ bé.
Uyên Thư hiện diện ở đó, không hẳn là trung tâm rực rỡ, mà là một phần nhịp sống của không gian ấy. Em không thu hút ánh nhìn bằng sự nổi bật, mà bằng sự hòa hợp. Bằng cách bước nhẹ giữa những cánh hoa, đặt tay lên búp nụ chưa nở, nâng niu nhành hoa trắng trong vòng tay… em kể một câu chuyện lặng thầm mà sâu sắc.
Mỗi khuôn hình không đơn thuần là tạo dáng, mà là ghi lại một khoảnh khắc em sống thật. Từng cái nhắm mắt, nụ cười, cái nghiêng đầu đều mang cảm giác chân thành và thuần khiết như thể em và thiên nhiên đang trò chuyện bằng một ngôn ngữ riêng, dịu dàng và chân thành.
Lời nhắn gửi từ “Tinh linh hoa” nhỏ
“Con là sứ giả nhỏ bé của Thiên nhiên, là tiếng hát từ trái tim xanh mướt của Trái Đất, nơi mọi sự sống bắt đầu.” – Uyên Thư viết. Đằng sau chiếc váy bồng bềnh và đôi cánh trong suốt ấy là trái tim của một cô bé đang nhìn thế giới bằng ánh mắt xanh trong và tấm lòng biết yêu quý từng điều nhỏ bé.
Với Uyên Thư, thiên thần không xuất hiện để tạo ra điều phi thường, mà để lan tỏa sự nhẹ nhàng. Giống như một bông hoa chỉ cần nở đúng mùa, một làn gió chỉ cần thổi đúng lúc, hay một ánh mắt yêu thương dành cho cỏ cây cũng có thể làm Trái Đất dịu đi.
Em mong mọi người cũng có thể lắng nghe bản nhạc của đất trời, nơi từng giọt sương, nhịp thở của cây cối hay tiếng đàn sâu lắng đều đang kể một câu chuyện về sự sống. Và khi chúng ta lắng nghe đủ lâu, trái tim sẽ rung lên và chạm vào vẻ đẹp vốn dĩ luôn hiện diện quanh mình. Bộ ảnh “Bản nhạc giao hưởng của Thiên thần” là một hành trình cảm xúc nhẹ như mây và trong như nước. Ở đó, Lê Nguyễn Uyên Thư không chỉ đóng vai một nàng tiên nhỏ, mà trở thành biểu tượng của sự kết nối giữa người và thiên nhiên, giữa trẻ thơ và thế giới đang chuyển động từng ngày.
Và sau tất cả, bộ ảnh của Uyên Thư là một cách dịu dàng để nhắc nhớ: mọi đứa trẻ đều là một bản giao hưởng chưa đặt tên và chỉ khi thế giới biết lắng nghe bằng sự yêu thương, bản nhạc ấy mới có thể vang lên trọn vẹn.