Bộ ảnh thời trang “Green Fashion” do mẫu nhí Nguyễn Đức Anh Quân thực hiện không đơn thuần là một sản phẩm nghệ thuật thị giác, mà còn là một bản tuyên ngôn sống động – nơi cái đẹp chạm vào sự thật, và ánh sáng của hy vọng bừng lên từ chính những mảng tối bị che giấu lâu nay của ngành công nghiệp thời trang.
Khuôn mặt trẻ thơ – chiếc gương phản chiếu thế giới người lớn
Trong ánh sáng lạ kỳ nhuộm sắc xanh ngọc lục bảo, gương mặt Anh Quân hiện lên như một điểm lặng kỳ diệu. Đôi mắt cậu bé nhìn về phía trước, như đang hướng đến một tương lai khác, nơi Trái Đất thôi rên rỉ trong tiếng rác thải nhựa, nơi những cánh rừng không còn bị may đo thành váy áo và nơi thời trang biết sống cùng tự nhiên chứ không phải đối lập với nó.
Có lẽ, điều khiến người xem phải dừng lại lâu hơn bên từng khuôn hình ấy không phải là sự cầu kỳ của thiết kế, cũng không hẳn là màu sắc rực rỡ, mà chính là thần thái trầm mặc, bản lĩnh toát ra từ một cơ thể non nớt. Ánh mắt ấy nói lên nhiều điều hơn lời lẽ, như thể cậu bé đang đứng thay mặt cả một thế hệ, để nói lên điều mà người lớn đã chọn cách phớt lờ quá lâu.
Tấm áo biết kể chuyện về rừng cây, sông núi
Bộ trang phục trong bộ ảnh được xử lý công phu, lấy cảm hứng từ hình ảnh của mạng lưới sự sống một hệ sinh thái với hàng triệu mắt xích gắn kết, tinh vi, mỏng manh nhưng kiên cường. Màu xanh không chỉ là lựa chọn thị giác, mà là chất giọng của thiên nhiên thứ đã bị bóp nghẹt bởi từng đợt hàng sale off, từng đơn hàng giao nhanh, từng chiếc áo mua vội rồi bị quên lãng.
Ở phần cầu vai, những đường gân uốn lượn như dây leo vươn lên giữa bóng tối. Tay áo như được kéo dài bởi những sợi chất liệu mô phỏng thân cây, trong khi các chi tiết vải phủ ánh kim lấp lánh như giọt sương cuối ngày còn vương trên lá. Tổng thể tạo hình gợi liên tưởng tới một chiến binh của rừng xanh – nhỏ bé nhưng bền bỉ, lặng lẽ nhưng mang trong mình sức mạnh của cả một hệ sinh thái.
Mỗi đường nét trên trang phục như một dòng chữ âm thầm, kể về những cánh rừng bị tước đoạt, những dòng sông đổi màu, và những bãi rác may mặc trải dài từ thành phố đến miền quê. Nhưng giữa lòng câu chuyện dữ dội đó, vẫn có một điều ấm áp: tinh thần sáng tạo vì Trái Đất, vì những điều tốt đẹp hơn.
Khi thời trang trở thành hành động
Cùng với sự phát triển không ngừng của công nghiệp, thời trang từng được xem là biểu tượng của sáng tạo, cá tính và tự do. Nhưng ở mặt trái, đó cũng là ngành nghề tiêu thụ khổng lồ tài nguyên và thải ra lượng rác thải thuộc hàng lớn nhất hành tinh. Những con số không biết nói dối: hơn 1,2 tỷ tấn CO2 mỗi năm, 215 nghìn tỷ lít nước, hàng ngàn hóa chất độc hại: tất cả đang âm thầm giết chết chính những gì đã từng truyền cảm hứng cho ngành công nghiệp này.
Và ở giữa “biển số liệu” đáng sợ ấy, một đứa trẻ đứng lên, mặc một bộ đồ được tạo ra như một lời đáp lại. Không cần dùng lời lẽ to lớn hay những thước phim dài lê thê, chỉ bằng cách hiện diện đúng lúc, đúng cách, Anh Quân và ê-kíp đã gửi đi thông điệp rõ ràng: thời trang xanh là cách sống, không phải trào lưu.
Bộ ảnh không cổ vũ sự loại bỏ thời trang khỏi đời sống vì cái đẹp là một phần của nhân tính mà mở ra một cách nghĩ khác: sống đẹp và sống có trách nhiệm là hai điều có thể đi cùng nhau. Hành trình đó có thể bắt đầu từ những điều rất nhỏ: một chiếc áo làm từ chất liệu tái chế, một bộ sưu tập bền vững, hay thậm chí… từ ánh mắt của một đứa trẻ đang nhìn thẳng vào người lớn.
Lặng thầm gieo lại hạt giống hy vọng
Trên nền backdrop mô phỏng lớp tế bào thực vật, từng bước tạo hình của Anh Quân giống như một sinh thể đang quẫy đạp đi tìm sự sống trong biển rác may mặc. Trong bức ảnh cuối, cậu bé ngước nhìn lên vùng sáng: nơi ánh sáng không còn chỉ là kỹ thuật ánh đèn, mà trở thành biểu tượng cho hy vọng.
Giữa lớp lớp vải vóc vứt bỏ, cậu bé như một mầm non mới chồi lên, mang theo tất cả khát khao về một thế giới tốt hơn. Có gì đó rất chân thật trong đôi mắt ấy. Như thể em không diễn, mà thực sự tin rằng bản thân có thể thay đổi điều gì đó. Và có thể, chính niềm tin ấy là thứ duy nhất còn lại mà chúng ta cần phải bảo vệ bằng mọi giá.
Nguyễn Đức Anh Quân không chỉ là một mẫu nhí. Em là đại diện cho một tiếng nói. Tiếng nói ấy có thể còn yếu ớt, nhưng vang lên đúng thời điểm giữa lúc hành tinh cần được lắng nghe hơn bao giờ hết. “Green Fashion” với sự góp mặt của em không chỉ là một bộ ảnh đẹp, mà là một lời nhắn gửi: thời trang không chỉ nằm ở thứ ta mặc, mà còn nằm ở cách ta lựa chọn sống.