Giữa một buổi trưa vàng nhè nhẹ, nơi những bức tường gạch rêu phong lặng im qua năm tháng, cô bé Nguyễn Thị Thu Ngân xuất hiện như một đóa hoa vừa nở, dịu dàng và thanh khiết. Trong không gian đậm màu thời gian của thành cổ Vinh – một di tích mang nhiều dấu ấn lịch sử, em hóa thân thành biểu tượng thuần hậu của nét đẹp xưa, mang theo hơi thở tuổi thơ trong trẻo hòa vào nền cổ kính.

Trang phục như một lát cắt thời gian

Bộ trang phục được chọn cho Thu Ngân là sự kết hợp chỉn chu giữa phom dáng cổ truyền và cảm hứng hiện đại, với điểm nhấn là gam màu trắng lam tinh tế. Màu trắng mang theo nét thanh sạch, giản dị; màu xanh lam gợi chiều sâu, sự trang nghiêm nhưng vẫn đủ mềm mại để phù hợp với vẻ thơ ngây của một cô bé sáu tuổi.

Phần áo trên được may ôm vừa vặn, điểm xuyết những ô gấm hình thoi màu xanh in hoa văn cổ. Dọc theo viền tay và eo là hàng tua rua trắng nhỏ, một chi tiết vừa tạo chuyển động mềm mại, vừa gợi nhớ đến nét chạm thủ công của thời xưa. Chân váy xòe nhẹ, chất liệu gấm hoa dày dặn, được xử lý theo hướng tầng lớp, khiến mỗi bước đi của em trở nên uyển chuyển, duyên dáng mà vẫn giữ được tinh thần cổ điển.

Chiếc quạt nan xanh được cầm theo không chỉ là một đạo cụ, mà như một phần mở rộng của ngôn ngữ thị giác, khi thì tạo dáng e ấp, lúc lại xoè ra như một cánh hoa hòa mình với nắng gió xứ Nghệ.

Gương mặt thơ ngây giữa nền cổ kính

Thu Ngân sở hữu gương mặt tròn xinh, nước da trắng hồng và ánh nhìn lanh lợi. Mái tóc em được buộc cao, tô điểm bằng chiếc vương miện uốn hình sóng, một chi tiết nhỏ nhưng rất “ăn ảnh”, gợi đến hình ảnh những nàng công chúa thuở trước, giản dị mà nền nã.

Khi ánh sáng rọi nhẹ qua những vòm thành, gương mặt em bừng lên vẻ trong sáng như sương mai, khiến người xem có cảm giác như đang nhìn thấy ký ức tuổi thơ của chính mình. Đôi tay em thỉnh thoảng xoè ra, dang nhẹ theo nhịp váy, hoặc chạm nhẹ lên tường gạch, như đang lắng nghe điều gì đó từ quá khứ vọng về.

Ánh mắt ấy, đôi môi ấy, và cả dáng đứng ấy, tất cả như thể đang kể lại một câu chuyện mà ngôn ngữ hiện đại chưa thể gọi tên. Mỗi dáng hình đều như tan vào không gian, trở thành một mảnh ghép trong bức tranh cổ tích mang tên di sản.

Thành cổ Vinh – nơi dừng chân của ký ức

Không gian nơi Thu Ngân ghi hình là Thành cổ Vinh, một trong những công trình kiến trúc tiêu biểu của xứ Nghệ. Với tuổi đời gần hai thế kỷ, công trình này đã từng chứng kiến bao biến đổi của vùng đất miền Trung. Từng viên gạch, từng mái ngói đều in dấu bàn tay con người qua thời gian.

Khi một đứa trẻ đứng giữa nơi ấy, diện lên mình bộ trang phục lấy cảm hứng từ vẻ đẹp xưa, người ta chợt nhận ra rằng: di sản không chỉ dành cho sách vở, mà còn có thể sống động trong từng bước chân nhỏ. Đó là lúc quá khứ và hiện tại giao thoa, tạo thành một khoảnh khắc dịu dàng nhưng đáng nhớ.

Thu Ngân, dù còn rất nhỏ, lại mang đến một cảm giác an yên hiếm có. Em như bước ra từ một giấc mơ yên bình giữa lòng thành phố, khiến cho những khối tường gạch vốn tĩnh lặng cũng trở nên có hồn.

Nét đẹp xưa còn mãi trong ánh mắt trẻ thơ

Bộ ảnh này, dù giản dị về bố cục, lại chất chứa nhiều cảm xúc. Không cần quá nhiều kỹ thuật phức tạp, từng khung hình vẫn đủ sức kể lại một câu chuyện về tình yêu với cái đẹp, với văn hóa, với di sản. Và hơn hết, là câu chuyện về một đứa trẻ đang lớn lên trong tinh thần gìn giữ những giá trị lâu bền.

Thu Ngân trong khoảnh khắc ấy không chỉ là một mẫu nhí, mà như một người bạn nhỏ dẫn dắt người xem đi dạo giữa lối xưa, nhắc chúng ta về sự quý giá của những điều đã từng tồn tại rất lâu, và vẫn tiếp tục sống trong cảm nhận của thế hệ hôm nay.

Với bộ ảnh này, từng góc máy như một nốt nhạc êm đềm trong bản giao hưởng giữa thiên nhiên, con người và ký ức. Từ chiếc váy gấm, chiếc quạt nan cho đến ánh mắt em tất cả đã góp phần làm nên một bài thơ dịu dàng, nơi mà ký ức và tuổi thơ cùng bước đi song hành.

 

    Hỗ trợ giải đáp