Ở giữa mùa hạ, nơi đồng lúa đang độ mướt xanh, có một khoảnh khắc khiến người ta chậm lại. Không phải vì điều gì quá lạ lùng, mà bởi vì mọi thứ bỗng trở nên rất đỗi quen thân. Cô bé trong chiếc váy xanh nhạt, tay ôm chiếc mũ rơm viền trắng, đứng giữa ruộng lúa thênh thang, mang theo nét rạng rỡ của tuổi thơ trong trẻo và ánh nhìn đầy yêu thương với thiên nhiên quanh mình. Đó là Nguyễn Ngọc Gia Hân một hình ảnh gợi nhắc về những mùa hè êm đềm của làng quê Việt Nam.

Một buổi chiều dịu dàng trên đồng nội

Không gian của một cánh đồng lúa luôn có cách làm người ta cảm thấy yên lòng. Gió lướt nhẹ qua từng bông lúa, mang theo mùi hương dịu ngọt của đất, của trời. Bầu trời cao xanh, lúa đang thì con gái, mọi thứ đều trọn vẹn một cách tự nhiên. Trong khung cảnh ấy, Gia Hân xuất hiện nhẹ nhàng như một phần không thể thiếu của cánh đồng.

Bé không cần làm gì nhiều. Chỉ cần đứng đó, tay khẽ cầm vành nón, ánh mắt ngước nhìn xa xăm, đôi khi là một nụ cười thật hiền. Mỗi góc ảnh đều giống như được ghi lại bởi một đôi mắt yêu đời, yêu quê. Không cần sắp đặt, cũng chẳng cần nói quá nhiều – mọi điều đều được kể lại qua cách em lắng nghe gió, cảm nhận nắng, và chạm vào từng bông lúa bằng ánh mắt long lanh.

Mộc mạc và trong trẻo như chính em

Gia Hân không chọn vẻ đẹp cầu kỳ. Chiếc váy sailor màu xanh dịu, nơ trắng nổi bật trên ngực áo, kết hợp cùng chiếc mũ rơm có viền đăng ten, tất cả đều đơn giản nhưng phù hợp. Kiểu tóc dài thẳng, buộc hai bên nhẹ nhàng càng làm nổi bật gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn và nụ cười sáng.

Không có những tạo dáng phức tạp. Em chỉ cười, thỉnh thoảng đổi tư thế nhẹ, lúc nghiêng đầu, lúc ôm mũ, lúc nắm tay lại nhìn xa. Chính vì thế mà mọi khoảnh khắc trở nên gần gũi. Đó là nét đẹp rất riêng của trẻ nhỏ, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ cảm thấy dễ chịu và vui lây.

Trong ánh sáng mềm mại của một buổi chiều yên bình, nét hồn nhiên của em dường như lan tỏa ra khắp không gian. Dù đang tạo dáng trước ống kính, Gia Hân vẫn giữ được sự tự nhiên vốn có – như đang chơi giữa đồng, như đang lắng nghe câu chuyện từ những bông lúa thì thầm trong gió.

Đồng lúa – nơi lưu giữ ký ức tuổi thơ

Đối với nhiều người, cánh đồng không chỉ là nơi làm ra hạt gạo mà còn là ký ức. Là nơi đã từng chơi đuổi bắt, từng té bùn, từng thả diều và từng nằm dài trên đê để nhìn mây bay. Trong bức ảnh ấy, Gia Hân hiện lên như một nhân vật nhỏ bé của tuổi thơ Việt, một tuổi thơ gắn liền với thiên nhiên, với ruộng đồng, với sự bình yên.

Em đứng giữa đồng lúa, đôi lúc ôm chiếc nón như giữ một vật gì quý giá. Có thể là một phần ký ức, cũng có thể là niềm vui nhỏ bé của riêng em. Tất cả những điều đó tạo nên một câu chuyện rất nhẹ, rất gần mà bất kỳ ai từng lớn lên từ làng quê cũng có thể bắt gặp chính mình trong đó.

Cũng trong bối cảnh ấy, mỗi động tác của em từ ánh nhìn cho đến cách em cầm chiếc mũ đều như được nhuộm màu ký ức. Như một bức tranh cũ được vẽ lại bằng màu mới, Gia Hân chính là nét chấm phá nhẹ nhàng giữa không gian đầy kỷ niệm ấy.

Một ngày hè đẹp theo cách riêng của nó

Không cần phải đi đâu xa để tìm thấy cái đẹp. Gia Hân cho thấy chỉ cần một không gian quen thuộc, một bộ trang phục đơn sắc và một tinh thần nhẹ nhàng, mọi thứ cũng có thể trở nên đặc biệt. Bởi vẻ đẹp không nhất thiết phải rực rỡ. Đôi khi, sự mộc mạc mới là thứ đọng lại lâu hơn trong lòng người nhìn.

Cách em di chuyển, cách em cười, hay chỉ là một cái liếc nhìn qua vai đều không có chủ đích làm dáng. Đó đơn giản là một cô bé đang vui, đang cảm nhận trọn vẹn không khí xung quanh mình. Và cũng nhờ thế, những khung hình chụp lại em trở nên đầy cảm xúc, cảm xúc của một mùa hè quê, nhẹ nhàng và đủ đầy. Gia Hân không chỉ tạo dáng trong bức ảnh. Em đang sống trong bức tranh ấy. Điều đó tạo nên cảm giác rất thật, rất đời, khiến người ta muốn giữ lại khoảnh khắc ấy lâu hơn một chút.

Trong thế giới ngày càng hiện đại, những khoảnh khắc như thế này trở nên đáng quý hơn bao giờ hết. Nó không chỉ là một buổi chụp ảnh ngoài trời. Đó là một lát cắt của tuổi thơ, là thời gian chậm lại để nhắc nhở rằng, dù lớn đến đâu, ai cũng từng là một đứa trẻ. Và có lẽ, ai cũng từng có một mùa hè xanh như vậy giữa đồng lúa, gió thổi và nụ cười hồn nhiên. Nguyễn Ngọc Gia Hân đã làm rất tốt điều đó. Chỉ đơn giản là em, một cô bé biết mỉm cười với trời đất, biết yêu màu xanh của lúa, và biết gìn giữ sự nhẹ nhàng của riêng mình. Một vẻ đẹp nhỏ thôi, nhưng đủ để khiến người ta nhớ.

 

    Hỗ trợ giải đáp