Giữa không gian đầy hoa nở, ánh sáng và bụi sương lấp lánh, Bảo Châu xuất hiện với dáng hình nhỏ nhắn và ánh mắt hồn nhiên. Bộ ảnh lần này không hướng đến sự cầu kỳ, mà thiên về cảm giác êm dịu, giống như đang xem lại một cuốn truyện tranh tuổi thơ, nơi mọi thứ đều chậm rãi, trong trẻo và ngọt ngào.
Khi ánh sáng và sắc hoa cùng hòa nhịp
Bộ ảnh được đặt giữa một khung nền ngập tràn hoa lá. Những bông hoa mềm mại, bung nở với sắc hồng phấn, tím nhạt, trắng sữa, tạo nên một vòm trời đầy màu sắc nhưng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng. Ánh nắng chiếu xuyên qua lớp vải, đọng lại trên đôi vai nhỏ, làm nổi bật từng cử chỉ tự nhiên.
Làn sương mỏng dưới chân cùng những chấm sáng li ti khiến không gian như đang chuyển động. Bảo Châu đứng giữa cảnh sắc ấy như một phần thân thuộc, không cố gắng nổi bật, mà cứ thế hòa vào mọi thứ bằng chính ánh nhìn trong veo của mình.
Bên cạnh em là chú cú đầy màu sắc, với đôi mắt to tròn và lớp lông mềm phối tím, hồng, vàng như một sinh vật bước ra từ tranh. Chú cú nghiêng đầu như đang lắng nghe em nói gì đó. Nhìn hai hình ảnh cạnh nhau, người xem dễ mỉm cười vì cảm giác thân thương và gần gũi đến lạ.
Chiếc váy như mang theo cả mùa hoa
Chiếc váy nhiều tầng em mặc phối các gam màu pastel nhẹ nhàng: hồng phấn, tím oải hương, xanh mint, trắng kem. Mỗi tầng vải bay nhẹ theo từng chuyển động, tạo cảm giác mềm mại như mây. Màu sắc váy và khung cảnh như được phối sẵn, không có nét nào chênh ra mà cũng chẳng có gì gắng gượng.
Trên lưng em là đôi cánh trong suốt óng ánh, như được tết lại từ tia nắng sớm. Đôi cánh này không mang ý nghĩa trang trí, mà giống như phần nối dài cho trí tưởng tượng. Cùng với vòng đá nhỏ trên cổ tay và các chi tiết hoa nhỏ gắn trên váy, tổng thể trang phục gợi nhớ đến hình ảnh những cô bé thường xuất hiện trong truyện cổ châu Âu, đáng yêu và đầy cảm hứng.
Ánh nhìn mang theo điều gì đó rất yên bình
Trong từng tấm ảnh, điều đọng lại nhiều nhất chính là ánh mắt của Bảo Châu. Có lúc em nhắm lại, đặt tay bên má như đang lắng nghe âm thanh từ trong khu vườn. Có lúc em mở mắt nhìn lên cao, vẻ mặt như đang chờ một điều gì đẹp đẽ sắp đến. Từng góc chụp đều bắt được sự hồn nhiên ấy, không gượng ép, không sắp đặt, mà đến từ cảm xúc thật sự.
Dáng đứng, cách đưa tay, cách em bước nhẹ, mọi thứ đều ăn nhập với khung cảnh. Sự hòa hợp ấy khiến người xem cảm thấy mọi thứ thật dễ chịu, không có gì dư thừa hay phô trương. Chỉ là một cô bé xuất hiện giữa ánh sáng và sắc hoa, rồi để lại những hình ảnh dễ thương, ấm áp.
Cũng chính vì vậy mà người xem chẳng vội lướt qua. Người ta dừng lại lâu hơn một chút, ngắm kỹ từng chi tiết, rồi để lòng mình nhẹ lại, thảnh thơi hơn, như được chạm vào một điều gì đó đẹp đẽ và đơn sơ.
Tuổi thơ luôn biết cách kể chuyện theo cách riêng của nó
Bảo Châu mang đến cảm giác dễ chịu giống như một buổi sáng đẹp trời ở vùng quê có mùi hoa sữa và tiếng chim trên mái nhà. Mọi thứ không cần lý do để trở nên đáng nhớ, chỉ cần nhẹ nhàng hiện ra là đủ.
Tuổi thơ đôi khi chẳng cần phải náo nhiệt hay phi thường. Chỉ cần một khu vườn đẹp, một chiếc váy yêu thích, một buổi chiều chan nắng và một đứa trẻ biết nhìn mọi thứ bằng đôi mắt tò mò. Bộ ảnh này lưu giữ những điều giản dị ấy bằng một nhịp điệu chậm, rất thật và rất dịu dàng.
Bộ ảnh giống như một lát cắt nhỏ của sự yên bình, của một ngày đẹp trời, nơi một cô bé mặc váy bồng và mang theo trí tưởng tượng tự do. Đó là điều làm người ta nhớ mãi, không phải vì ấn tượng mạnh, mà vì cảm giác dịu dàng còn vương lại rất lâu sau đó.