Thảo Nhi mang đến một cảm giác dễ chịu ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Trong bộ ảnh “Chạm khẽ vào thiên nhiên”, em xuất hiện giữa sắc xanh của cây lá và nắng trời, diện những trang phục nhẹ nhàng, trong trẻo như chính khí chất của mình. Từng bước chân, ánh mắt hay cái nghiêng đầu đều gợi nên hình ảnh một em bé biết cách lắng nghe xung quanh và kết nối với thiên nhiên bằng sự tinh tế rất riêng.

Một mảnh trong veo từ cao nguyên đầy nắng gió

Sinh ra và lớn lên tại Ea H’Leo là một huyện nhỏ thuộc tỉnh Đắk Lắk, Thảo Nhi mang theo sự hồn hậu rất riêng của vùng đất đỏ bazan. Ở nơi ấy, nắng gắt có thể cháy cả mặt đất, nhưng cũng là thứ nắng rất đẹp để những đồi cà phê đâm chồi, để những cô bé như em lớn lên trong tiếng chim rừng và hương hoa dại. Chính môi trường đó đã vun vén cho em sự mềm mại trong tâm hồn, và cả sự nhạy cảm trong ánh nhìn.

Trong từng khuôn hình, Thảo Nhi hiện lên như một phần rất thật của không gian xung quanh. Em đứng giữa vòm lá, tay khẽ chạm vào cành hoa, mắt nhìn nghiêng về phía ánh sáng, tất cả đều rất đời thường, nhưng lại gợi nên cảm giác rất riêng: sự kết nối nhẹ nhàng giữa một cô bé và cảnh vật quanh mình. Mọi thứ diễn ra tự nhiên đến mức khiến người xem không nghĩ đây là một bộ ảnh, mà là một ngày nắng đẹp tình cờ được ai đó giữ lại.

Mỗi góc máy bắt được ánh sáng phản chiếu trên tà váy, làn tóc hay ánh mắt của em đều gợi lên một vẻ đẹp chân thực. Không hẳn là sự ngây thơ, mà là sự sống động của một cô bé biết quan sát, biết cảm nhận và biết thả mình vào không gian xung quanh.

Chiếc váy màu trời và một buổi sớm dịu dàng

Chiếc váy xanh da trời được chọn cho Thảo Nhi giống như thể sinh ra để dành riêng cho khung cảnh ấy. Với những cánh hoa trắng thêu nổi, lớp vải mềm thướt tha, bộ trang phục mang theo cảm giác nhẹ tênh, như một làn sương vừa kịp tan trong nắng sớm. Khi Thảo Nhi chuyển động, tà váy cũng theo gió mà lay động, tạo nên những nhịp điệu rất riêng, chậm rãi, êm đềm và đầy cảm xúc.

Phối hợp với chiếc nơ cài tóc và đôi giày trắng đơn giản, tổng thể trang phục không chỉ tôn lên nét nữ tính của em, mà còn phản ánh một tinh thần sống tinh tế và đầy cảm hứng. Em đứng cạnh những chậu sen đá nhỏ xíu, ngồi bên chiếc ghế trắng giữa khu vườn nhỏ, ánh mắt nhìn về phía xa, không quá chăm chút cho biểu cảm, nhưng chính sự buông lơi tự nhiên lại là điều khiến người ta muốn ngắm nhìn lâu hơn.

Màu xanh trong trang phục cũng là một phần mở rộng của thiên nhiên quanh em. Không phân biệt đâu là người đâu là cảnh, mọi thứ hòa lại làm một như thể được sắp đặt từ trước. Đó là sự đồng điệu hiếm có, khi con người không làm nổi bật bản thân lên khỏi không gian, mà tự hòa mình vào đó như một phần vốn có.

Ký ức tuổi thơ ẩn trong sắc màu

Ngoài bộ váy xanh, bộ ảnh còn mang đến một mảng màu khác: rực rỡ hơn, tươi tắn hơn, nhưng vẫn giữ được sự trong sáng. Chiếc váy màu hồng và vàng in hình những chú gấu hoạt hình khiến khung cảnh như biến thành một khu vườn tuổi thơ. Thảo Nhi mặc bộ váy ấy và cầm một bó hoa nhỏ bằng vải, ngồi giữa khu vườn có lối đi bằng gỗ và tấm bảng cũ kỹ có ghi dòng chữ “Dallas Farm” như một thước phim dịu dàng giữa những ngày hè thơ ấu.

Ở những khung hình này, em không chỉ là một cô bé xinh xắn – mà trở thành biểu tượng của ký ức. Mọi thứ đều rất thân thuộc: hoa cỏ, nắng, bầu trời, và cả sự ngượng ngùng rất khẽ trong cách em đặt tay, cúi đầu. Những chi tiết nhỏ như cách em ngồi vắt chéo chân hay nghiêng nhẹ vai cũng góp phần tạo nên câu chuyện riêng của em, dễ chạm đến cảm xúc người xem.

Từng màu sắc trong ảnh không chỉ dừng lại ở yếu tố thẩm mỹ, mà như đang kể lại một mảng ký ức của tuổi thơ, đầy màu, đầy hương, đầy gió và đầy những giấc mơ vẫn còn dang dở.

Một tâm hồn trẻ thơ biết lắng nghe thiên nhiên

Điều đặc biệt nhất trong bộ ảnh có lẽ không nằm ở trang phục hay bối cảnh, mà ở cách Thảo Nhi hiện diện. Em có vẻ rất thích cây cối, đôi mắt của em khi nhìn vào chậu sen đá hay những cành cỏ dại mang theo sự trìu mến thật sự. Đó không phải là cái nhìn của một người mẫu nhí đang chụp hình, mà là ánh mắt của một cô bé đang lặng lẽ kết bạn với thế giới xung quanh.

Sự kết nối giữa em và thiên nhiên hiện diện một cách tự nhiên, không khoa trương, cũng không lên gân. Thảo Nhi không cố gắng tạo dáng để đẹp lên ống kính, mà em đang sống thật trong không gian đó như thể mọi thứ đang diễn ra trong một buổi chiều bình thường mà ai đó vô tình bắt gặp. Có thể là do ánh sáng nhẹ nhàng, có thể là do cách em tương tác với từng chi tiết nhỏ trong khu vườn hoặc cũng có thể là vì em thực sự mang đến một nguồn năng lượng rất lành, điều mà đôi khi người lớn đã quên mất giữa guồng quay thường ngày.

Bộ ảnh khép lại khiến người xem muốn lưu giữ lại khoảnh khắc ấy thêm một chút nữa. Có thể gọi đó là “một lát cắt trong trẻo của tuổi thơ”, hoặc đơn giản hơn: là món quà mà thiên nhiên dành tặng chúng ta thông qua một cô bé biết yêu cái đẹp theo cách thật nhẹ nhàng. Giữa thời đại của ánh đèn và sân khấu, những điều dịu dàng như thế vẫn còn hiện diện, đôi khi là qua một tấm ảnh, đôi khi là qua một ánh nhìn từ cô bé vùng cao nguyên. Và đôi khi, tất cả những gì chúng ta cần làm là dừng lại một nhịp, để lắng nghe xem thiên nhiên đang nói gì, qua gió, qua hoa, và qua một cô bé tên là Thảo Nhi.

 

    Hỗ trợ giải đáp